top of page

2019 - An Extreme Year

  • Writer: Quang Huy
    Quang Huy
  • Dec 31, 2019
  • 10 min read


2019 sắp qua. Như một truyền thống, mình lại ngồi xuống bên cạnh một tách trà Atiso nóng, nhìn lại năm qua, năm 2019, mình đã làm được những gì, có được những gì, mất đi những gì và mình đã trưởng thành hơn như thế nào.

Nhìn chung, 2019 là một đại đổi thay đối với một đứa trẻ như mình. Mọi thứ trôi qua thực sự rất nhanh, mình chẳng thể cứ “đi bộ” ngắm nhìn người khác chạy đua với nhau nữa, giờ mình cũng phải “chạy bộ” dần theo người ta rồi. Đang là đứa trẻ con, “uỵch” cái ngã vào tuổi-phải-trưởng-thành, hơi khó khăn tí nhỉ. Nhưng không sao, mình tin ở độ tuổi nào thì con người đều là có thêm cơ hội khám phá bản thân mình một chút thôi.

Được rồi, bắt đầu thôi.


2019, mình có được gì?


Để xem nào, năm qua mình đã làm được kha khá nhiều thứ và cũng có những thành tựu nhất định.

Đầu tiên là được các anh chị trong Liên chi Đoàn Khoa tin tưởng bổ nhiệm vào chức vụ Ủy viên Ban Chấp hành. Có lẽ đây chính là khởi đầu cho tất cả những mục tiêu mình muốn đoạt được trong tương lai trong lĩnh vực “Thành tích” của mình. Sau đó là một chuỗi các sự kiện được tham gia dưới vai trò là thành viên Ban Tổ chức. Tuy là sự kiện nào, mình cũng đều có lỗi và thiếu sót, nhưng mình vẫn đang cố gắng hoàn thiện và khiến mọi người tin tưởng hơn. Và cuối năm, mình được nhận giấy khen “Đoàn viên có thành tích hoạt động Đoàn và phong trào thanh niên xuất sắc”.

Thứ hai, mình lại được các chị trong clb tin tưởng giao cho vai Phó ban Chuyên môn, một Ban hoàn toàn mới trong nhiệm kì này, em sinh đôi của ban Chương trình. Tuy chỉ là Phó ban, nhưng mình cũng đã cố gắng để gắn kết liên kết ngang trong Ban và liên kết dọc với các anh chị nữa. Mình cũng đã có một chuyên mục riêng, một cuộc thi nội bộ nho nhỏ do mình host, Pencil Of The Month (POTM). Tuy là.. yeah.. giờ POTM của mình đang trong quá trình “đình công” nhưng mình vẫn vui vì nó đã được thực hiện. À bên cạnh đó, mình còn có một chuyến Tập huấn Xa khá là ý nghĩa cùng với EEC. Lần đầu làm cơ trưởng, lần đầu cùng nhau chia sẻ đủ các thứ trên đời, vui thật ý. Mình còn thân hơn với các bạn cùng Gen mà trước đấy còn chẳng nói chuyện với nhau câu nào như là “chị đại Hải Phòng” Tô Thúy Lan này, chị Thục này.. Cám ơn EEC rất nhiều luôn áaaaa. <3 Mong là sau này EEC sẽ không quên mất mình là ai.

Điều thứ ba đó là mình đã học những thứ mới. Đầu tiên là tiếng Hàn. Tiếng Hàn là thứ tiếng chắc cả đời mình chẳng nghĩ là mình sẽ học nó đâu ý, nhưng với sự cưỡng cầu của bố mẹ mình thì, cuối cùng, mình cũng đăng ký học tiếng Hàn tại trung tâm The Korean School. Ngoài kiến thức tiếng Hàn ra mình còn có them những con người mới xuất hiện trong cuộc đời mình mà có lẽ mình cũng sẽ không thể khong cảm ơn. Cám ơn thầy Cường, vì thầy đã dạy chúng em không chỉ tiếng Hàn mà còn chỉ cho em nhiều thứ khác như thị trường tiếng Trung hay các phương pháp học thi Ielts hiệu quả, vì đã cho em nghỉ học giữa chừng và đi học lại vào lớp sau nhưng em vẫn không xếp được lịch đẻ đi học. Cám ơn cô Trang vì cô cũng là người truyền giáo cho em, vì đã ngồi nói chuyện deeptalk về mọi thứ trên đời từ dưới biển đến trên núi và vì sự siêu cấp hiền của cô hihiii. Cám ơn chị Trang, chị Huyền, anh Long vì đã yêu thương em vì em là đứa nhỏ tuổi nhất lớp hihiii vá cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã cưc kì nhiệt tình ủng hộ và seeding cho Expecto của em. <3 Yêu mọi người nhiều lắm. <3 Sau tiếng Hàn, là đàn tranh. Ước mơ ấp ủ suốt những ngày cấp 3 cuối cùng đã thành hiện thực. Tuy là không có cơ hội được đến lớp nhiều ngày lắm, nhưng cơ bản mình cũng đã được động tay vào đàn tranh, đã đánh được căn bản vài bài và còn biết cách cảm âm nữa. <3 Cảm ơn chị rất nhiều vì đã tin tưởng một đứa người lạ trên mạng xã hội như em mà đồng ý dạy em. <3

Tiếp đến chắc là mình có người thích mình. Đây có lẽ là điều mà mình thực sự rất trân trọng và cũng cảm thấy có lỗi với những người ấy. Bằng một cái charisma nào đó, mình toàn thu hút nam thôi ý. (nghe kì cục thật ấy) Và yeah.. có hai bạn nam đã thừa nhận là thích mình ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Từ trong long mình, mình thực sự biết ơn vì đã cho mình biết, trên thế giới này, ngoài người thân của mình ra, còn có những người khác yêu quý mình. Và cũng vô cùng xin lỗi vì đã khiến mọi người có lẽ là trải qua nhiều mệt mỏi trong những ngày ấy (mình nghĩ vậy hoặc không, có thể là mình đang ảo tưởng độ quan trọng của bản thân). Mình là một dứa dễ cảm động nhưng không dễ rung động nên thực sự rất khó để khiến mình thực sự bước vào mối quan hệ với ai đó. (It takes time.) Dù sao thì cũng cám ơn và xin lỗi mọi người nhiều.

Tiếp theo, mình trở thành Nui, fan của Hana’s Lexis. Và yeah, mình đã học được nhiều thứ kể cả tiếng Anh cao cấp rồi cách suy nghĩ và các lĩnh vực khác. Mình cũng đã tự mình sản xuất nội dung dựa trên những gì mình đã trải qua và kinh nghiệm của mình, cũng như từ những gì mình được mọi người chia sẻ cho. Và, website của mình ra đời. Đây có lẽ là thứ mà mình hài lòng với bản thân nhất. Mình đã dám làm điều này, không còn sợ không được đón nhận nữa, chỉ muốn đem đến được giá trị nào đó cho mọi người.

Một điều nữa, khá tuyệt vời và cũng không kém phần khiến mình không định được giá trị bản thân. Mình có người yêu. Mình cảm giác được việc người đó quan tâm mình khi họ còn đang thích mình. Rồi đến khi mình bước vào mối quan hệ với người ta, thì mọi chuyện lại khác đi. Mình cảm thấy giá trị bản thân không còn như trước, hặc có lẽ từ trước vẫn là mình tự ảo tưởng. Mình chấp nhận việc bản thân là một người không được quan trọng lắm hay mức độ quan trọng của mối quan hệ này đối với người ta là vô cùng thấp, mình đã thay đổi nhiều thứ, nhưng mọi chuyện vẫn không như ý, vẫn chỉ như vậy. Với y, chuyện tình yêu này chẳng hơn bạn xã giao là mấy. Vì sao à? Vì mình không đem đến cho người ta sự nghiệp, không đem tiền bạc đến cho họ mà còn làm họ tốn tiền khi ở cạnh mình và tình cảm thì chẳng thể sâu đậm bằng các mối quan hệ khác. Nhiều lúc mình nghĩ, liệu mình có đang tự huyễn hoặc bản thân là người ta đang yêu mình không hay chỉ là tự mình vẽ ra cái tình yêu này để thỏa mãn sự tự đánh lừa của bàn thân?

Kết thúc năm 2019 là cuộc gặp gỡ với admin còn lại của Expecto. Chúng mình đều là Potterhead, đều quen biết nhau qua Hogwarts’s Family (HF) <mình đang cố tình viết sai ngữ pháp vì đơn giản nó đã là một sự nhận dạng thương hiệu của HF rồi nhaa> Rồi bằng sự đồng điệu về ý tưởng, Expecto ra đời. Sau ba, bốn năm làm bạn trên mạng xã hội, cuối cùng thì chúng mình cũng đã gặp được nhau. Và đây cũng là lần đầu tiên mình đi chơi overnight luôn đó!! Cám ơn Bi vì một ngày vui vẻ! À mà năm nay Expecto đón 2 tuổi cùng với 1000 likes và followers. Cám ơn mọi người rất nhiều vì đã luôn ủng hộ và sát cánh cùng Expecto. <3


2019, mình chưa làm được gì và mất gì?


Đầu tiên, mất mát lớn nhất trong cuộc đời mình mà có lẽ sau này cũng không có bất cứ một điều gì có thể tồi tệ hơn, mình mất ông nội. Ông nội đi, và mình chưa kịp nói một lời nào cả, ông chưa kịp nhìn mình lần cuối, chưa kịp dặn dò mình. Một quãng thời gian đen tối trong cuộc đời mình. Tất cả mọi thứ đều không còn ý nghĩa khi người hung của đời mình, người có ảnh hưởng lớn nhất đến mình, không còn ở cạnh mình nữa. Cũng vào khoảng thời gian ấy, mọi thứ dồn đến cùng một lúc, mình lại tiếp tục rơi vào trầm cảm với ý định tự tử luôn nằm trong đầu. Cùng với tự tử, rối loạn đa nhân cách lại quay trở lại hoành hành trong mình. Vắt kiệt. Không còn một giọt. Đây cũng là lúc mình không có ai. Bất cứ một ai.

Thứ hai, mình mất lòng tin. Đúng vậy, mình đã bị mất long tin vào một số người, vì nnhwxng chuyện họ dã làm sau lưng mình như một trò đùa, một trò cợt nhả vậy. Rồi, mình dần nghi ngờ nhiều hơn, không còn vô tư như trước nữa. Không còn quá ngây thơ như ngày bé hơn 2019 nữa đâu.

Thứ ba, mình lỡ mất vài kế hoạch. Quá nhiều công việc, quá nhiều biến cố xảy ra, các kế hoạch của mình dần chệch quỹ đạo vố có và chẳng có điều gì là thực sự được hoàn thành. Đây có lẽ là một điều hối tiếc của mình trong năm 2019. Mong là năm 2020, mình trưởng thành hơn một chút, sẽ biết cách sắp xếp hiệu quả hơn và cố gắng hoàn thành các dự định của mình.

Thứ tư, mình mất đồng hồ sinh học. Trước đây mình sống theo một đồng hồ sinh học vô cùng khỏe mạnh và tốt cho cả thần kinh, sức khỏe và tinh thần mình. Nhưng đúng, năm hai đã vật mình không thương tiếc. Mình đã sống một cuộc sống không nhìn đến những gì ở ngày mai. Mình ăn uống không điều độ, chế độ giờ giấc cũng bị rối tung hết cả lên, khiến mình gặp lại những “em nhỏ” máu mỗi khi ho thường xuyên hơn. (Nghe như là đang kể khổ nhỉ) Nhưng mình sẽ cố gắng tìm lại bản thân thôi. Don’t worry!

Tiếp, mình đã chưa thể cải thiện việc bản thân suy nghĩ quá nhiều. Mình luôn bị overthinking trong mọi chuyện, một việc, mọi sự kiện dù cho nó có thực sự cần phải suy nghĩ hay không. Và đó chính là lí do khến mình luôn cảm thấy dằng vặt và có lỗi với ất cả mọi người có vai trò trong sự việc ấy. Mình đã từng luôn cố gắng để nhìn thấy cái xấu bên trong bản thân và cái tốt bên trong người khác. Mình đã từng im lặng cho đến khi mình được yêu cầu nói, bởi vì mình nghĩ sẽ tốt hơn điều đó tốt hơn là “được” yêu cầu im lặng. Mình đã từng hủy hoại hiện tại bằng cách lo lắng về tương lai và sau đó khóc lóc khi nhớ lại quá khứ.

Nữa, mình chưa thể có được tiếng nói cho cuộc sống của mình. Mình vẫn bị kiểm soát và điều khiển bới bố mẹ, cuộc sống của mình vẫn chẳng thể tự do. Vì mình vẫn đang sống bằng tiền chu cấp của bố mẹ, sống trong nhà của bố mẹ. Mình đã đi làm thêm, nhưng số tiền ấy chỉ đủ để trang trải tiền ăn và một phần phí sinh hoạt của mình. Vậy nên cuộc sống của mình vẫn chẳng khác một cái lồng sắt là bao.

Và cuối cùng, mình chưa thể hoàn thành các tác phẩm mình vẫn đang trong quá trình thực hiện. Mình không phải một đứa “bỏ con giữa chợ”, không phải một đứa “có mới nói cũ”. Đơn giản là mình chưa thể sắp xếp đủ thời gian để có thể thực hiện quá nhiều công việc trong cùng một khoảng thời gian như vậy. Mình vẫn còn quá nhiều thứ muốn học. Mình luôn muốn học những thứ mới. Vì mình quan niệm “chín nghề còn hơn một nghề chín”, nên mình muốn cái gì cũng phải biết, cái gì cũng phải hiểu, dù không thực sự sâu, nhưng phải hiểu, để không bị bỡ ngỡ khi bị vứt vào bất cứ môi trường nào. Mình muốn học ngôn ngữ mới, nhưng vẫn chưa có nhiều thời gian dành cho thứ ngôn ngữ ấy. Mình muốn học một loại nạc cụ mới nhưng cũng lại phải gác lại giữa chừng. Mình muốn học các công cụ thiết kế, mình cũng lại chưa có điều kiện để đầu tư cả thời gian và cơ sở vật chất cần thiết.


2019, mình rút ra được điều gì?

1. Yêu bản thân nhiều hơn.

2. Không cần cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người.

3. Đừng có suy nghĩ quá nhiều.

4. Không được sợ sự khác biệt của bản thân.

5. Không ngại thay đổi bản thân.

6. Đừng làm ăn mày quá khứ quá nhiều.

7. Muốn có được hạnh phúc, cần cho đi nhiều hơn và nhận lại ít đi.

8. Dùng bullet journal như một công cụ hỗ trợ kiểm soát cuộc sống.

9. Viết càng nhiều càng tốt. Cho dù có dung số bút hay phần mềm note trên điện thoại, cứ hãy viết ra.

10. Nói ra những gì muốn nói, có thể sử dụng các cong cụ khác để diễn đạt ý kiến, suy nghĩ của bản thân và hãy đóng góp nhiều nhất có thể.


2020, năm mình 20 tuổi. Liệu 2020 sẽ là một bước chuyên biến như thế nào, chúng ta đều không biết được. Chỉ biết rằng, ngày mai là một ngày mới, hãy tử tế với bản thân, tử tế với mọi người, ngày ngày trau dồi giá trị bản thân và luôn giữ vững sứ mệnh của cuộc đời mình.

Cám ơn các bạn vì đã đọc đến đây dù mình viết rất dài, lan man. Cám ơn mọi người vì một năm 2019 đại đổi thay, một năm tràn đầy những biến cố và trưởng thành.

Chúc cho năm 2020 của các bạn cũng đầy ý nghĩa!

Comments


  • Black Instagram Icon
  • Black Facebook Icon
  • Black YouTube Icon

ĐĂNG KÝ ĐỂ NHẬN CẬP NHẬT MỚI NHÉ!

Thanks for submitting!

bottom of page