Người với người, sống để thương nhau.
- Quang Huy
- Mar 30, 2020
- 2 min read
'Cuộc sống thật khắc nghiệt.' Tớ nghĩ thầm khi đang rảo bước dọc theo bờ sông. Tớ thực sự chẳng cảm thấy bất kỳ điều gì khi tớ quyết định đi dạo như thế này, chỉ cần một bầu không khí trong lành và nghỉ ngơi một chút, bỏ lại mọi thứ trong giây lát. Tớ kéo áo khoác chặt hơn, gió cũng khắc nghiệt hơn tớ nghĩ rồi.
Tớ quyết định dừng lại, bắt chéo chân và ngồi xuống bãi cỏ. Trời tối rồi, ánh đèn thành phố là thứ ánh sáng duy nhất xung quanh tớ mặc dù bây giờ mới chỉ khoảng 6 giờ chiều. Cỏ bên dưới tớ lạnh toát và hơi ẩm ướt, nhưng nó chẳng làm tớ thấy phiền. Tay tớ lướt trên cỏ, sắc như những lưỡi dao nhỏ trượt giữa những ngón tay của tớ. Đích thị là một trò tiêu khiển thú vị!
"Chào…. Cậu có cần bạn đồng hành không?" Một giọng nói nhỏ trầm thấp phát ra từ phía sau tớ. Nó làm tớ ngạc nhiên, khiến tớ hơi giật mình một chút. “Xin lỗi, tớ không có ý định làm cậu sợ..” Chủ nhân giọng nói, một chàng trai, vội xin lỗi và ngồi xuống ngay cạnh tớ, ở một khoảng cách an toàn. “Chúng tớ đang có một chuyến dã ngoại đằng kia rất vui vẻ khi bọn tớ thấy cậu đang rảo bộ. Cậu trông có vẻ buồn, tớ chỉ muốn chắc chắn rằng cậu ổn.” Những lời cậu nói đã khiến tớ buông bỏ cảnh giác..
Cậu có mái tóc màu nâu gỗ mun, hơi xoăn nhô ra từ dưới một chiếc mũ len. Cậu có một đôi mắt lấp lánh và một nụ cười rất quan tâm hiện rõ trên đôi môi đầy đặn.
"Tớ trân trọng điều đó. Tôi chỉ cần nghỉ ngơi khỏi... mọi thứ.." Tớ nói và cậu gật đầu. “À tớ hiểu.. Tớ là H.” Cậu nói và đưa tay ra có ý muốn bắt tay với tớ. Tớ bắt tay cậu và tự giới thiệu. “Tớ hy vọng điều này không quá kì cục. Tớ chỉ hơi lo một chút.” Cậu nói, tớ mỉm cười. “Không, không kì cục đâu. Tớ mong là sẽ có nhiều người như cậu.” Tớ nói còn cậu gập người ép sát đầu gối vào ngực. “Tớ nghĩ, đôi khi con người chỉ cần con người.” Cậu nói và mỉm cười với tớ.
Cậu chống tay xuống nền cỏ và ngoảnh mặt nhìn lại những người bạn đang chạy quanh chỗ dã ngoại, đuổi theo nhau và la hét vô cùng vui vẻ. “Ý tớ là nếu cậu muốn tham gia với chúng tớ, hãy cứ thoải mái. Nhưng thấy chứ, yên tâm tớ sẽ không trách nếu cậu không muốn đâu.” Cậu nói. “Tôi nghĩ là tớ muốn..” Tớ nói và cậu nở một nụ cười rất lớn. "Thật chứ?" Cậu hỏi lại. Tớ gật đầu.
“Được. Đứng lên nào.” Cậu nói và đưa tay ra kéo tớ đứng dậy.
Comments