Ai thương tôi một đời cô độc?
- Quang Huy
- May 31, 2020
- 1 min read
Khoảng thời gian này, áp lực dồn lên tôi nhiều quá, trạng thái hoảng loạn luôn diễn ra.. Tôi không biết bản thân mình phải làm gì để cứu vớt chính mình ra khỏi sự lo sợ và tuyệt vọng nữa. Những ngày tháng này thực sự là những ngày tháng vô cùng mỏi mệt với tôi.
Tôi bị mọi người xung quanh - những người mà tôi vẫn luôn tin là bạn - cô lập. Họ không cho tôi một lý do nào cả, mà chính tôi cũng không truy hỏi làm gì. Ngay cả người-mà-tôi-nghĩ-rằng-sẽ-là-bạn-thân-ngày-đại-học cũng dần xa cách.. Ngày qua ngày, tôi dần khép kín, chẳng nói chuyện với ai cả, sáng đi học, chiều đi làm, tối về mang headphone đọc sách, tôi cố vùi mình vào bận rộn khiến ai nhìn vào cũng cảm tưởng tôi đang rất ổn với tất cả mọi thứ họ đã gây ra. Nhưng, chỉ có tôi biết rõ trong lòng mình có bao nhiêu mệt mỏi, mọi nước mắt của ủy khuất đều chảy ngược vào trong và cũng chỉ có tôi biết mình có bao nhiêu yếu đuối lại chẳng thể dễ dàng bộc lộ. Tôi cũng chẳng bao giờ đối mặt với ánh mắt như muốn tổn thương tôi của bất cứ ai, tôi sợ mình vì vậy mà ngã ngụy, tôi đã luôn tự nhủ "Tôi đã cố gắng lắm rồi, làm ơn đi..."
“Ai cho tôi bình yên,
Thương tôi một đời cô độc?”
Comentarios