top of page

The Untamed 2019

  • Writer: Quang Huy
    Quang Huy
  • Mar 26, 2020
  • 17 min read

Updated: Mar 30, 2020

Trần Tình Lệnh là một bộ phim "Tình huynh đệ" được chuyển thể từ một tiểu thuyết nổi tiếng của Mạc Hương Đồng Khứu, Ma đạo tổ sư.

Ngay từ khi phim bắt đầu được truyền thông mình đã để ý rồi vì úi dùi ui dàn diễn viên toàn cực phẩm không hàaaaaa Tiêu Chiến rồi đến Vương Nhất Bác, Tống Kế Dương, Trịnh Phồn Tinh xong được cả Mạnh Tử nghĩa với Tuyên Lộ, hai bông hoa đào giữa rừng trúc xanh nữa chứ. (U mê vch~~)

Lần đầu tiên mình xem phim là khi đã ra tập 2 nhưng khi ấy mình chỉ xem hết phân đoạn Ngụy Anh nhảy khỏi Bất Dạ Thiên thôi xong tự dưng thế nào không xem nữa luôn..? Mình tự thấy bản thân khó hiểu vch..?

Xong trong kì nghỉ dịch nCoV dài hơn hai tháng này mình quyết định ngồi cày lại dù muộn hơn mọi người mấy tháng lận nhưng ok không sao, cảm xúc vẫn vẹn nguyên như lần đầu hì hìii xong trời ơi khóc lên khóc xuống như thằng điên luôn ý huhuu

Nhạc phim cũng hay cơ ý thế là lại thêm vài bài vào wishlist học chơi đàn tranh cho bằng được rùi!!!

Oke bắt đầu thuiii

...

Ở tiền kiếp của Ngụy Vô Tiện, sự hy sinh lớn nhất của anh, lý do cho việc anh trở thành kẻ phản đạo, lí do cho cuộc đời tăm tối sau đó, là để cứu những gì quan trọng đối với anh, những người vô tội, những con người tay không tấc sắt. Vì điều này, anh đã thất hứa với gia đình, hủy hoại mối quan hệ với tiểu đệ, hủy hoại danh tiếng, cuộc đời bước sang những mánh khóe xảo quyệt, không còn thể nhìn thấy các vị bằng hữu hay Lam Trạm, bỏ lỡ những dấu mốc quan trọng trong cuộc đời của tỷ tỷ mình, Giang Yếm Ly. Ngụy Vô Tiện xây dựng cuộc sống với những tàn dư còn sót lại của Ôn thị, gắn bó thân thiết với chị em Ôn Tình, “hồi sinh” Ôn Ninh, và để mắt đến đứa trẻ duy nhất với họ là Ôn Uyển. Đứa trẻ thực sự trở thành con trai của anh, Ngụy Vô Tiện thực sự quan tâm A Uyển, cố gắng làm cho cậu bé hạnh phúc, cố gắng tạo ra một thời thơ ấu bình thường nhất cho cậu, chơi với cậu và đưa cậu đến thị trấn.

Thế nhưng cuối cùng, tất cả tàn dư Ôn thị đều quyết định từ bỏ cuộc sống yên bình của mình tại Loạn Tán Cương để cứu Ngụy Vô Tiện. Song anh đuổi theo họ với động thái tuyệt vọng, bỏ lại A Uyển, đứa trẻ không thuộc về chiến trường. Và Ngụy Vô Tiện không trở lại. Tất cả tan biến.

...

Mười sáu năm sau, Ngụy Vô Tiện “tỉnh lại”, và không còn bất cứ thứ gì anh đã hi sinh bản thân để bảo vệ còn tồn tại, còn được bảo tồn. Tất cả những năm bị tra tấn, đau khổ và cô đơn, và anh không có gì để thể hiện điều đó. Nó xứng đáng nhưng tất cả những gì nó để lại là một nỗi đau thấu trời xanh.

Và anh gặp Ôn Ninh. Ôn Ninh, người mà anh nghĩ là đã chết, nhưng, Ôn Ninh bị giam cầm trong chính cơ thể mình, bị buộc phải làm những việc xấu xa bẩn thỉu. Thật tuyệt khi có thể gặp lại Ôn Ninh, nhưng Ngụy Vô Tiện nhận ra con dao hai lưỡi anh đã tạo ra cùng với thiện nghiệp của mình khi xưa. Tại thời điểm này, anh tự hỏi, liệu có tốt hơn không nếu Ôn Ninh được chết một cái chết tự nhiên thay vì “sống” như một thứ vũ khí trong tay của bất cứ ai điều khiển được cậu? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu đã không bị liên lụy? Bây giờ anh sẽ bảo vệ Ôn Ninh bằng tất cả sức mạnh của mình, nhưng anh nhận ra rằng bằng cách biến Ôn Ninh thành Quỷ tướng quân, anh đang đặt một gánh nặng lớn lên cậu. Ôn Tình đang chờ đợi ở một thế giới khác cùng với những tàn dư Ôn thị đã mất, và Ôn Ninh không thể đến đó cùng họ.



Khi Ngụy Vô Tiện đi khắp nhân gian trong cuộc đời thứ hai của mình, anh va vào tất cả những cạm bẫy và cả những ký ức thời thơ ấu, gặp lại những thứ đã-từng và có-lẽ-đã-như-vậy, lĩnh hội được hậu quả của hành động của mình đối với chính mình và những người khác. Và còn gì tồn tại có thể thể hiện cho những nỗ lực của anh không? Không. Không có gì. Tất cả những sinh mệnh anh luôn cố gắng tìm cách bảo vệ đều đã chết hoặc mãi mãi cô đơn hoặc luôn trong tình thế nguy hiểm vì anh. Anh không có bất cứ “di sản” nào cho người đời ngoài danh xưng “Di Lăng lão tổ”, người giết chết và thao túng xác chết cho vui. Anh nhìn thấy tương lai mà những người cùng thời của anh ta đã tự khắc ra trong khi anh vắng mặt, cả trong khi bị Ôn Triều ném xuống Loạn Tán Cương và cả khi đã chết - và trong tay anh chẳng có gì ngoài những lá bùa và thần chú.

Nhưng anh có quá ít thời gian để sống. Ai đó đã nắm giữ các phát minh, thủ thuật, thần chú của anh và đang sử dụng nó cho mục đích riêng của họ. Ngụy Vô Tiện chọn nhảy xuống vực sâu từ Bất Dạ Thiên để giải quyết cảnh huynh đệ Tứ đại gia tộc tương tàn vì Âm Hổ Phù sau khi Huyết tẩy tàn dư Ôn thị, với một người duy nhất đặt niềm tin vào anh, Lam Vong Cơ, người dường như không thể kiên nhẫn với anh khi còn là thư sinh, nhưng đã trở thành bằng hữu của anh, và sau đó là nhân chứng cho những gì anh đã xây dựng trong Loạn Tán Cương. Lam Vong Cơ, người đã mở đầu mối quan hệ với A Uyển.

Bí ẩn được phơi bày, nhân vật phản diện bị đánh bại. Ngụy Anh có thể tiến về phía trước với Lam Trạm bên cạnh, quá khứ bi thảm của anh nằm yên ở phía sau. Tất cả những nỗ lực của anh, tất thảy sự hy sinh của anh, và điều tốt đẹp nhất anh có thể nói với họ là cuối cùng họ cũng đã bị giam cầm mãi mãi ở nơi họ không thể làm hại bất kì ai nữa. Ôn Ninh sẵn sàng sống bất cứ cuộc sống nào ngay cả khi có một đoàn những con rối hung dữ có thể kéo đến, và Ngụy Vô Tiện hướng đến một tương lai bị ám bởi những bóng ma của những người mà anh đã không thể cứu và một đứa trẻ không bao giờ có cơ hội được lớn lên. Tất cả những gì anh đã làm, hoàn lại nhiều hơn những thiệt hại anh phải gánh vác.

Nhưng Tư Truy đã có một hành trình tìm về nguồn cội bản thân. Ký ức tuổi thơ bị lãng quên từ lâu của cậu bị khuấy động bởi sự hiện diện của Ngụy Anh vừa-mới-hồi-sinh và Ôn Ninh quen thuộc đến-mức-kì-lạ. Người mà cậu có thể hỏi tất cả những câu hỏi này là Lam Trạm, người như cha, như sư huynh của cậu, đang bận rộn giải quyết một vụ án cùng với kẻ gây rối mới được “hồi sinh” nói ở trên. Phải mất một thời gian để cậu tái hiện lại những gì cậu đã quên, và cậu chọn ra manh mối mà cậu cần cùng với sự giúp đỡ từ Ôn Ninh, người đã chứng kiến tất cả sự thật. Ngay khi kết thúc hồi chiến đấu cuồi cùng với Kim Quang Dao, cậu chạy theo Ngụy Vô Tiện để xác nhận.


Và Ngụy Vô Tiện thì làm gì ngoài việc bị sốc? Anh không còn có thể làm gì khác ngoài việc ôm Lan Tư Truy thật chặt và khóc như mưa trước mọi thứ anh đã mất và rồi lại tìm thấy? Và khi anh nhận ra rằng đó là tình yêu của cuộc đời anh, Lam Trạm, Song Bích của Cô Tô Lam thị, người đã cứu Tư Truy, người đã nhớ đến một đứa trẻ nhỏ bị bỏ lại trong Loạn Tán Cương- người sẽ cần được chăm sóc một khi Ngụy Vô Tiện không thể. Trái tim của anh chắc đã đủ đầy.

Sự hy sinh của Lam Trạm, sự ràng buộc mới của anh với sự tồn tại mong manh của Loạn Tán Cương, trở thành kẻ phản nghịch đối đầu các gia tộc tu tiên, hi sinh tất cả sự tôn trọng từ trước, anh như một trong những người tu tiên tốt nhất. A Uyển có thể đã chết nếu không có ai để ý; nếu Ngụy Anh và Lam Trạm không chọn hành động như vậy, giờ đã chẳng thể có một chàng thiếu niên trẻ ôm trọn trong tay, cảm ơn anh vì đã tự chuốc rắc rối vào mình, vì đã luôn cố gắng, vì đã nhẫn nhịn chịu khổ để cậu có thể sống qua thời thơ ấu. Và Ôn Ninh cũng không còn cô đơn nữa, giờ cậu đã có một gia đình để bảo vệ, và đứa trẻ nhỏ không thể tự phòng vệ mà Ngụy Vô Tiện đã từng dành rất nhiều thời gian ở bên giờ đã trở thành một người tu tiên tốt bụng, có khả năng, sẵn sang với gia tộc của mình.


Cứu Tư Truy, Lam Vong Cơ không chỉ cứu điều gần gũi nhất mà Ngụy Vô Tiện có với đứa con trai của mình, anh đã cứu truyền nhân của y.

Tư Truy - "Tư quân bất khả truy", cái tên đầy nỗi niềm Hàm Quang Quân.

Trái ngược hoàn toàn với tính cách lạnh lùng, xa cách và nghiêm khắc, Lam Trạm ngã vào lưới tình rất nhanh rất nguy hiểm. Rốt cuộc thì Cô Tô Lam thị ba ngàn gia quy chỉ để nuôi dưỡng ra một kẻ si tình. Trong khi đó, Ngụy Anh rơi vào tình yêu khá chậm chạp và thận trọng, nhưng vẫn mức độ cũng không thấp hơn là mấy và anh cũng đột ngột nhận ra điều đó.


Nhưng nếu chúng ta nghĩ về điều này thì nó đúng với tính cách của họ. Bởi Lam Trạm là loại người trắng đen rạch ròi, trong khi những hành xử tiếp theo của anh là những gì anh ấy đã được dạy, và vì vậy anh đã kiềm chế bản thân sau khi biết được sự thực. Chẳng hạn như khi anh vi phạm gia quy Lam thị và tự trừng phạt mình ngay sau đó. Đó là lý do tại sao Lam Trạm lại lo lắng về những gì anh nói khi say rượu vì anh khôn nhận thức được những quy tắc hoặc những kỳ vọng mà anh đã tự đặt ra cho bản thân. Nhưng anh vẫn luôn tuân theo các quy tắc nội tâm của mình ngay cả khi anh ta không tuân theo gia quy Lam thị, và anh cũng nhìn thấy điều đó trong Ngụy Anh, tôn trọng và yêu thích điều đó.




Và Ngụy Anh được kỳ vọng là một người luôn vui vẻ và không ngừng nở nụ cười. Nhưng đôi khi anh đẩy cảm xúc thật của mình xuống thấp đến mức đôi khi chính anh không còn nhận ra chúng đang tồn tại nữa. Anh không thể để bản thân trông đáng thương trước nhiều người, kể cả bản thân và Lam Trạm, và yêu là một trong những thứ dễ gây tổn thương nhất, vì vậy anh luôn cố gắng tránh né điều đó cho đến khi anh không thể. Giang Yếm Ly, A tỷ, có lẽ là người duy nhất anh cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi ở cạnh, đó là lý do tại sao anh có thể tìm thấy sự an ủi từ cô. Mọi người tìm kiếm sự an ủi từ anh, nhưng anh thì không thể làm ngược lại. Ngoại trừ sau khi thực sự quen một người, anh có thể. Chẳng hạn như khi anh nói với Lam Trạm tại sao anh sợ chó, Lam Trạm có thể sử dụng nó để chống lại anh như Giang Trừng hay Kim Lăng, nhưng anh đã không vì Ngụy Anh tin rằng Lam Trạm sẽ không làm thế. Rõ ràng tình yêu không phải một đường thẳng đối với Ngụy Anh, nhưng những khó khăn chỉ củng cố tình cảm của anh với Lam Trạm thêm bền vững, khiến anh cởi mở hơn với sự tổn thương và nhận ra cảm xúc của chính mình.


Về cơ bản, Lam Trạm có thể chấp nhận bản thân và những xúc cảm của mình một cách bí mật bởi vì nó không đi ngược lại các nguyên tắc cá nhân của anh trong khi Ngụy Anh không thể làm điều đó bởi vì anh không biết những thứ cảm xúc đó có thật hay không.

Kim Lăng và Lam Tư Truy là những đại diện tuyệt vời cho tất cả mọi thứ mà Ngụy Anh thể hiện trong kiếp sống đầu tiên của anh.

Tư Truy còn sống là do Ngụy Anh cứu. Cậu có trong mình một phần của Ngụy Anh vì quyết tâm của Lam Trạm áp dụng những bài học mà anh ấy đã học được với Ngụy Anh vào cuộc sống. Lam Trạm rõ ràng là một người cha tốt và một lão sư giỏi và mình nghĩ rằng quyết tâm làm vẻ vang truyền nhân của Ngụy Anh chính là lý do tất cả các đứa trẻ ở Vân Thâm dường như được chỉ dạy tốt y như với Lam Trạm và Hi Thần. Tư Truy nói riêng là một người từ bi, ham hiểu biết và đồng cảm. Cậu luôn tử tế với mọi người xung quanh, đặc biệt là những người thường là mục tiêu của sự khinh miệt công khai. Cậu là bằng chứng cho thấy điều tốt nhất Ngụy Vô Tiện đã làm đã tạo nên sự khác biệt và anh đã khiến thế giới tốt đẹp hơn khi anh chọn đúng thứ ngay cả khi đó là điều khó nhất.


Kim Lăng được sinh ra với tất cả những thứ nhảm nhí của thế hệ trước treo trên đầu. Toàn bộ cuộc sống của cậu bị hủy hoại là không thể chối cãi bởi cùng một chuỗi các sự kiện cứu sống Tư Truy. Cậu mất cha, mất mẹ và lớn lên trong bóng tối của tất cả các thảm họa đã làm khổ tiểu thúc thúc của mình, dưới ảnh hưởng của một kẻ tâm thần đã dàn xếp toàn bộ đống lộn xộn đó. Do đó, cậu là một tai họa nhưng cũng rất dũng cảm, trung thành và kiên cường. Và cuối cùng cậu đã có khả năng nhìn lại những người đã phá hủy gia đình mình bằng sự thứ tha. Cậu là bằng chứng cho thấy cái thế giới đảo điên của những sai lầm tồi tệ nhất của cậu vẫn có thể mang đến những điều tốt đẹp. Và nếu tác giả đã nghĩ qua ý định ban đầu của cô và giết chết anh ta, tôi sẽ ném chiếc ghế của mình vào tivi vì bọn trẻ đều tuyệt và điều đó thật đẹp.



Giang Yếm Ly mang cả thế giới trên vai.

Đó là những gì cô nghe thấy khi đi ngang qua người giúp việc và những người dân trong thành, chúng thì thầm trong hành lang Liên Hoa Ổ, trong góc phố của Vân Mộng.

Cô muốn cười, cô muốn hỏi liệu họ có thể thấy bờ vai thon thả của cô mang bất cứ thứ gì không. Nhưng thay vì thế, cô tiếp tục bước đi, bởi cô tập trung vào việc bước thẳng về phía trướng hơn là những lời xì xào to nhỏ xung quanh.

Từ khi lên ba, những vấn đề của bố mẹ cô, cô đều đã rõ. Mẹ cô đội sự giận dữ lên đầu như vương miện, một biểu tượng của niềm kiêu hãnh và từ chối nhượng bộ trước sự khốn khổ đã ăn mòn bà từ bên trong. Cha cô thì đeo lên mặt một nụ cười, dường như không biết rằng những rạn nứt rất rõ và mọi người đều đã thấy cả. Vì vậy, Giang Yếm Ly tự đeo lên mình cái trách nhiệm trở thành niềm vui cho Liên Hoa Ổ. Để chải tóc cho mẹ cô vào buổi sáng và lắng nghe sự kìm cặp của bà, để dâng thức ăn và rượu cho cha cô khi ông trở về. Và điều đó có phần hữu dụng, giữ được hòa bình yên ổn trong vài năm.

Sự xuất hiện của Giang Trừng lại mang đến thêm một lớp phức tạp mà Giang Yếm Ly không bao giờ tiên liệu trước được. Giang tông chủ cuối cùng cũng có một người thừa kế, tiếng khóc thảm thiết, và Ngu phu nhân thì giận dữ bùng nổ giáng xuống Liên Hoa Ổ những tia sét màu tím từ Tử điện.

Chẳng mấy chốc, mọi thứ trở lại như cũ. Mẹ cô thì vẫn xỉa xói cha cô trên bàn ăn; cha cô nhắm mắt và thở dài, không bao giờ thốt ra một lời. Và Giang Yếm Ly vẫn chải tóc cho mẹ cô vào buổi sáng và đem rượu cho cha cô vào buổi tối. Rồi mọi thứ thay đổi, từ từ, khi Giang Trừng bắt đầu biết nói và biết đi.

Ngu phu nhân bắt đầu dồn hết sự quan tâm của bà sang Giang Trừng và chỉ mình Giang Trừng thôi.

Và Giang Yếm Ly thì dần thấy một điều rằng Giang Trừng đang càng ngày càng giống mẹ. Cô nhìn thấy đôi mắt to của cậu trở nên căng cứng và u ám hơn, thấy cậu la hét và ném đồ vào những người hầu gái và các môn đệ lớn tuổi hơn, thấy cái cách cậu nhìn chằm chằm sau lưng cha, đôi mắt buồn và đầy khát khao được quan tâm.

Vì vậy, cô dành cho Giang Trừng tất cả tình yêu mà cô có thể. Nói với cậu rằng cậu rất tuyệt vời và là tiểu đệ đệ tốt nhất từ ​​trước đến giờ, rằng cậu sẽ luôn là nam tử hán mạnh mẽ nhất trong mắt cô. Có tỷ tỷ như cô, Giang Trừng vẫn có được những gì mà tuổi thơ cậu tưởn chừng như không thể có. Có cô, Giang Trừng không hấp thụ tính khí nóng nảy của mẹ, chúng không quấn lấy cậu như một chiếc lá chắn che chắn cậu khỏi thế giới.

Sau đó, cha cô đã làm một điều không tưởng.

Ngụy Vô Tiện xuất hiện và làm thay đổi mọi thứ. Phá hủy tất cả nỗ lực của Giang Yếm Ly, xé tan mọi nỗ lực để có được hạnh phúc. Có những lúc Giang Yếm Ly cảm nhận cơn thịnh nộ đang rền vang bên trong mình, khi cô ấy nhìn lên mặt trăng tròn và tự hỏi, cô đã làm gì mà phải sống cuộc sống như thế này? Sẽ thật dễ dàng, thật dễ dàng để đổ lỗi cho đứa trẻ mới dược cha cô đưa đến, người đã đảo ngược thế giới của cô.

Nhưng sau đó, cô thấy Ngụy Vô Tiện run rẩy một mình, bị đuổi ra khỏi phòng Giang Trừng, và sợ phải phản kháng. Nhìn cậu phóng về phía bến thuyền với Giang Trừng sau đó, nụ cười của cậu thật ấm áp và rạng rỡ như mặt trời trên mặt nước trong vắt. Cơn giận của cô tan chảy, cùng với trái tim cô, và cô hiểu lý do tại sao cha cô lại đưa cậu đến Liên Hoa Ổ.


Khi cô ấy nghĩ về nó, chẳng có gì thay đổi cả. Không hẳn vậy. Cô tiếp tục chải tóc cho mẹ, mang thức ăn và rượu cho cha. Nói với Giang Trừng rằng cậu là người giỏi nhất, cười với Ngụy Vô Tiện khi cậu liên tục lộn vòng xung quanh cô và ngã.


Cô nhận ra sẽ chẳng có cơ hội nào hàn gắn được cha mẹ cô.

Nhưng với hai tiểu đệ đệ của cô thì có.


Và cô sẽ bảo vệ họ khỏi cơn thịnh nộ của mẹ, khỏi nỗi buồn của cha cô, khỏi thế giới, khỏi những đôi mắt tò mò săm soi và những tiếng rèn pha bàn tán.

Giang Yếm Ly mang cả thế giới trên vai, họ nói.

Đối với gia đình mình, cô sẽ mang nó, luôn luôn, mãi mãi, cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời cô.


Giờ là lúc nói về các đại ca ca và đại tỷ tỷ; về sự hy sinh của họ để những đứa đệ đệ có cơ hội chiến đấu. Họ, theo bản năng, biết mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ, cố gắng cản đường và che chắn cho tiểu đệ đệ của mình khi mọi thứ cuối cùng thực sự rất tồi tệ, và sau đó hy sinh cả thân thể, tinh thần, kim đan hay tất cả như nỗ lực cuối cùng để bảo vệ em mình..

Họ không chỉ là những đại huynh, đại tỷ. Họ còn là cha là mẹ, cho dù cha mẹ của họ có còn ở đó hay không. Họ là những người gom lại những mảnh vỡ, cố gắng dạy cho những đứa em của mình cách sống còn, che chở chúng khỏi bóng đen của thế giới càng lâu càng tốt, để cho chúng cảm nhận được chút tình cảm, khẳng định rằng chúng không hề cô đơn ngay cả khi cha mẹ của họ không còn. Khi họ phải đảm nhận vai trò cao cả này, họ còn chưa phải là một thiếu niên hay thiếu nữ, đôi khi nó không dễ dàng gì nhưng dù sao họ cũng đã làm được. Họ mệt mỏi. Và nếu không phải điều gì khác những đứa em mình, động lực đó, tình yêu đó đã giúp họ chăm sóc đàn em, hy vọng cứu họ khỏi cái số phận đau thương mà họ đã trải qua.

Vì vậy mình thực sự trân quý những nhân vật là đại sư huynh, đại sư tỷ - Giang Yếm Ly, Ôn Tình, Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần. Những người sư huynh, sư tỷ tuyệt vời đến tận cùng cay đắng.



Đối với một nhân vật mà chúng ta không bao giờ gặp trực tiếp, người đã chết từ lâu khi câu chuyện bắt đầu, người không bao giờ được nhắc đến nữa sau nửa đầu của cuốn tiểu thuyết, thật sự là khá ngạc nhiên khi Hiểu Tinh Trần chạm vào trái tim tôi nhiều như thế.

Mình luôn luôn có một điểm yếu đối với những nguyên mẫu người tốt một thứ gì đó đến siêu thực. Và Hiểu Tinh Trần là ví dụ yêu thích một cách tuyệt đối của mình về nguyên mẫu này.


Anh có những lý tưởng thực sự cao quý, có lẽ là tốt nhất trong giới tu tiên: hình thành một giáo phái tu luyện dựa trên những mục tiêu và lý tưởng chung, trái ngược với những ràng buộc dễ bị tha hóa của dòng tộc. Anh có ý thức mạnh mẽ về sự công chính, luôn sẵn sàng giúp đỡ những kẻ hoạn nạn. Anh tìm kiếm công lý cho Nhạc Dương Thường thị đã bị sát hại khi không có ai khác làm điều đó. Anh chống lại Lan Lăng Kim thị hùng mạnh mà vô đạo đức khi không có ai khác đứng về phía mình. Anh có lòng trắc ẩn và lòng tốt vô tận, và sự lạc quan rất đáng yêu. Anh rời núi Tán Sơn bởi vì ông thực sự tin tưởng vào tiềm năng tiến tới cái tốt của thế gian. Anh không bao giờ yêu cầu bất cứ điều gì đáp lại những việc tốt anh đã làm, bất kể anh đã chịu đựng bao nhiêu cho họ. Anh đã chăm sóc và quan tâm A Tinh và Tiết Dương với sự kiên nhẫn vô hạn mặc dù họ đang gần như là ăn bám.

Nhìn chung, Hiểu Tinh Trần về cơ bản là một thiên thần dưới lốt con người.

Ngoại trừ…

Anh hoàn toàn, hoàn toàn hổ thẹn vì là một người tốt.

Lý tưởng của anh ta bị phá vỡ và công lý của anh ta bị lật đổ bởi những lí tưởng nhất thời và những thỏa thuận ngầm ở Nghĩa Thành. Anh mất đi bằng hữu vì bị người khác thao túng. Anh bị lừa giết chết những người vô tội. Kẻ thù của anh lợi dụng lòng trắc ẩn của anh ta để tra tấn anh và chế nhạo rằng mọi nỗ lực của anh là vô ích.

Anh tự sát trong sự thất vọng hoàn toàn, tin rằng sự tồn tại của anh trên trái đất này hoàn toàn không đúng.

Chưa hết, ngay cả sau khi anh đi đến một kết thúc trống rỗng như vậy, những người cảm động bởi lòng tốt của anh thì vẫn không thể quên.

Anh đã truyền cảm hứng cho A Tinh đứng lên và đấu tranh cho công lý. Tống Lam lang thang phiêu bạt khắp nhân gian để tìm cách cứu anh. Ngay cả Tiết Dương, một “con quỷ sống” và kẻ thù độc ác nhất của anh cũng không thể không say mê anh đến mức ám ảnh.

Hiểu Tinh Trần là một ví dụ hoàn hảo về cách tạo dựng một nhân vật tuyệt vời thuần khiết và hấp dẫn. Bạn đưa họ kinh qua địa ngục để lòng trắc ẩn của họ trở thành điểm yếu, vì thế họ phải chịu đựng mặt tồi tệ và tội lỗi nhất của thế gian này. Và sau đó bạn cho thấy lòng tốt và lòng trắc ẩn của họ cuối cùng ảnh hưởng đến những con người không hoàn hảo xung quanh họ như thế nào. Ngay cả mình cũng muốn trở thành người mà Hiểu Tinh Trần có thể tự hào.

Vì vậy, Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần, dù anh đang ở đâu, tôi hy vọng anh cuối cùng cũng có thể tìm thấy bình yên.

P.S. Tên của Hiểu Tinh Trần thứ sự là siêu tuyệt vời. Tôi muốn một cái tên hay như “Vì sao trầm mình vào đại dương”.

...

Vậy là hết bài rồi cám ơn các bạn đã đọc đến đây. Hi vọng là trong tương lai mình sẽ có một bộ photoshoot cosplay..? Hay có MV guzheng cover thì lại càng tốt nhưng giờ chúng mới chỉ dừng lại ở mơ ước đang trên đường thực hiện thôi!

Comentarios


  • Black Instagram Icon
  • Black Facebook Icon
  • Black YouTube Icon

ĐĂNG KÝ ĐỂ NHẬN CẬP NHẬT MỚI NHÉ!

Thanks for submitting!

bottom of page