HIStory 3: Trapped
- Quang Huy
- Aug 6, 2019
- 8 min read

Đây là bộ phim Đam mỹ (Boy Love) hay nhất mình từng xem. Bộ phim này có vấn đề không? Có. Nếu được mình có thay đổi gì trong kịch bản không? Có chứ. Nhưng bộ phim này đã được làm ra với rất nhiều tâm huyết, tình cảm và một niềm đam mê mãnh liệt để cho khán giả thấy câu chuyện của một trùm xã hội đen và anh cảnh sát hình sự theo đuổi y.

Đầu tiên, mình thích tình cảm anh em của Đường Nghị và Hồng Diệp. Mình thích cái ý niệm mơ hồ về những thứ đã có thể xảy ra giữa Thiếu Phi và Trần Văn Hạo. Mình thích mối quan hệ tầng tầng lớp lớp ngoài mong đợi của Thiếu Phi và Đội trưởng. Mình thích tình bạn giữa Đường Nghị và anh bác sĩ. Mình còn thích cả những đoạn kí ức mà Đường gia chỉ đường dẫn lối cho Đường Nghị. Thứ mà mình không ngờ tới là ý nghĩa của nhân vật Thiếu Phi. Không có bất kì sự khủng hoảng về xu hướng tính dục hay về mặt đạo đức khi anh ấy nhận ra mình đang phải lòng một tên gangster. Không hề, chỉ có thứ tình yêu thuần khiết và sự kiên định bảo vệ Đường Nghị thậm chí trái lại cả ý định của mình. Và điều tương tự cũng xảy ta với Trần Văn Hạo. Khi mới xem đến tập nhắc đến Trần Văn Hạo, mình ghét ông này kinh khủng khiếp nhưng đến cuối cùng lại buồn cho ông ấy. Ông ấy là người đã bị trêu đùa bởi số phận và bởi bạn của mình. Nếu Đường gia cố gắng hơn nữa để đưa ông ấy ra tù. Nếu Lệ Chân chịu chờ ông thêm chút nữa. Mọi chuyện có lẽ đã là một kết cục khác.
Có một sự tinh tế đến kì lạ khi mà Thiếu Phi rất sẵn lòng để yêu, rất trông đợi và dũng cảm với xúc cảm của mình và anh ấy cũng sẽ làm mọi thứ để có được thứ anh ấy muốn mặc cho mọi người xung quanh có nói gì. Và anh ấy rất rất nhạy cảm và cực kì quan tâm. Anh ấy chú ý đến cảm xúc của Ngọc Kỳ nhiều hơn sau khi Đường Nghị nói qua về chúng, an ủi Triệu Tử vô cùng nhẹ nhàng sau khi bà nội y mất, hay là nhớ ngày sinh nhật của Đường Nghị. Tác giả đã để mình nhìn thấy nhiều mặt của Thiếu Phi, không chỉ tạo nên một hình tượng nhân vật toàn diện mà còn phô ra sức mạnh có vẻ là bắt buộc trong nhân phẩm, thứ giúp anh ấy bảo vệ những người anh ấy yêu thương, khiến anh ấy trở nên dễ tổn thương đến trớ trêu. Nhưng điều quan trọng ở đây là những điều này khiến Mạnh Thiếu Phi gây ấn tượng, đặc biệt và đáng yêu. Đường Nghị thì lạc lõng trong chính cuộc đời mình với cái kế hoạch trả thù của y. Cuối cùng thì Đường Nghĩ nhận ra rằng những điều anh làm trong suốt bốn năm qua đều tan tành mây khói, đều chẳng dẫn tới đâu cả, chỉ có thêm những cảm xúc trống rỗng và những nỗi đau dài. Và Đường Nghị cực kì, siêu cấp đau khổ. Mình không thích điều này. Y đã phải chịu rất nhiều đau thương, mất mát trong suốt từng ấy năm rồi thứ duy nhất y muốn làm lại đổ vỡ hết cả. Mình thực sự tiếc cho y nhưng cũng khá mừng vì y còn có Thiếu Phi, vì mình nghĩ có lẽ Đường Nghị sẽ không thể chịu đựng chúng một mình, đôi khi sẽ rất đến những kết cục tồi tệ hơn nếu không có Thiếu Phi bên cạnh.
“I quit because I found what I wanna do.”
Thực sự mà nói, mình thích tình yêu của Jack và Triệu Tử nhiều hơn là tình yêu của cặp nam chính. Không phải là cặp nam chính không hay mà là Jack và Triệu Tử quá đáng yêu đi. Mọi thứ liên quan đến họ thì đều khiến người xem thấy họ dễ thương. Chúng ta có Jack, một con người nguy hiểm với công việc là bảo hộ cho trùm xã hội đen, dễ dàng hạ thủ ai đó lại đeo tạp dề và nấu ăn cho Triệu Tử, cảnh sát hình sự ôn hoà, nhu nhã nhất thế giới, người yêu bà của mình nhiều như tình yêu y dành cho đồ ăn vậy. Điều mà mình thích nhất là Jack yêu Triệu Tử nhiều đến nhường nào. Anh ấy luôn có một nụ cười sáng chói không bao giờ tắt và mang ý nghĩa như là “lmao con người này thật kì cục” hay “lmao cậu đang nghiêm túc đấy à?” Tuy nhiên, khi ở cạnh Triệu Tử, nụ cười này thay thế cho “con người này thực sự đáng yêu vậy sao?” hay “mình không tin được.. con người này đáng yêu thật” hay “mình có thể ngắm người này ăn mãi mãi”. Cảnh mà mình thích nhất là khi Jack xuất hiện ở bệnh viện đưa đồ ăn sáng cho Triệu Tử. Sau đó, Triệu Tử chỉ tiếp tục nói về những thứ mà cậu ấy muốn ăn. Trong khi Triệu Tử không ngừng liệt kê cả một danh sách dài dằng dặc những đồ cậu muốn ăn, Jack chỉ gật đầu, lắng nghe và nở nụ cười sáng nhất và chất chứa đầy yêu thương. Jack chắc chắn sẽ làm hết tất cả những thứ đó cho Triệu Tử ăn. Thử tưởng tượng xem điều gì sẽ xảy ra nếu có ai động vào một sợi tóc của Triệu Tử quý giá của y. Khi mà sếp của Jack đề nghị anh nhận một nhiệm vụ mới, Jack nói “i quit because i found what i wanna do”. Cái “what” mà Jack muốn làm chẳng phải là bảo vệ Triệu Tử và nấu cho “Bé con” của y ăn sao. Khi Jack chờ Triệu Tử đi làm về đã khiến Triệu Tử cảm động mà nói điều này “Thực sự, khi thấy anh đứng đợi tôi trước cửa, tâm trạng tôi đã tốt lên rất nhiều. Kể từ khi bà tôi mất, tôi sống một mình và chẳng ai chờ tôi ở nhà hết, nên khi tôi thấy cậu đứng trước cửa nhà chờ tôi, biết rằng có người đang chờ mình, tôi thấy thật ấm áp.”

Nhân vật mình thích nhất trong phim, chẳng phải nói, chính là Triệu Tử - Triệu Lập An. Chẳng phải cậu ấy là cảnh sát hình sự hoà nhã nhất và nhỏ bé đáng yêu nhất sao? Triệu Tử là người rất biết cư xử, nhẹ nhàng và còn là người bạn tốt nhất mà bạn có thể có. Mặc dù cậu ấy là cảnh sát nhưng dường như cậu ấy còn chẳng muốn hại chết một con ruồi ấy. Tuy nhiên, Triệu Tử là một người rất thông minh và vô cùng nhạy cảm. Cậu ấy chấp nhận Thiếu Phi không chỉ với việc nhận ra mình thích người cùng giới mà còn cả việc là một cảnh sát lại thích tên xã hội đen. Triệu Tử hiểu sức mạnh và tầm quan trọng của tình yêu và cậu ấy chẳng có định kiến gì mặc dù sẽ tốn khá nhiều thời gian để cậu ấy chấp nhận rằng bản thân cũng vậy. Thực sự, mình không nghĩ là Triệu Tử chỉ là một tên ngốc đơn giản như những gì diễn ra trong bộ phim. Ngây thơ à? Có thể. Nhưng ngu ngốc á? Không. Anh chàng này, người đã học qua trường đào tạo cảnh sát, tốt nghiệp và trở thành một cảnh sát hình sự tại bộ phận tiếp nhận và tra khảo tội phạm, ít nhất là trên thước đo thông minh, không còn một tế bào thần kinh bình thường nào sót lại. Nếu bất cứ chuyện gì xảy ra, mình nghĩ cậu ấy có đủ khả năng để nhận ra bản thân có đang bị cuốn vào những tình thế rủi ro hay không. Cậu ấy biết phạm vi nguy hiểm mà cậu ấy có thể nhúng tay vào thực hiện trước khi bị nhấn chìm trong đó. NHƯNG. Có vẻ như là lí trí và tư duy tuyệt vời này có thể áp dụng với mọi thứ ngoài tình cảm. Mình tự hỏi là liệu đây có phải là thứ mà cái sự ngây thơ của cậu ấy đóng vai trò lớn trong việc quyết định hay không. Bởi vì cậu ấy chả có tí kinh nghiệm nào, chưa từng có mối quan hệ nào trước đây, thậm chí không có cơ hội để khai phá xu hướng tình cảm và tính dục của mình. Vì vậy mà cậu ấy chỉ đơn giản sắp xếp mọi thứ dưới cái ô của lý tưởng thuần khiết nhất thế giới. Đó chính là lí do vì sao cậu ấy không “bắt được sóng” với bất cứ một lời tán tỉnh nào của Jack, và lí do vì sao cậu ấy nghĩ việc bị hấp dẫn bởi hình thể của đàn ông là một việc vô cùng thuần khiết. Thực sự, Triệu Tử là cánh hoa mỏng manh nhỏ bé mà mình cực kì thích. Và thật là tốt khi có Jack ở bên quan tâm và bảo vệ y.
Một điều mà mình thích ở bộ phim này đó là bên cạnh hai cặp đôi đam mỹ chính còn có một cặp nam nữ là Hồng Diệp và Đạo Nhất. Nhiều người cho rằng đây là phim Đam mỹ nên chả hiểu sao một cặp nam nữ lại chiếm nhiều thời lượng phát sóng thế nhưng mình thích.

Thứ nhất, việc có các cặp đôi dị tính xuất hiện trong phim đam mỹ cũng là một cách tôn trọng mọi loại tình cảm trên đời, cũng như việc xuất hiện các cặp đồng giới trong một bộ phim tình cảm có cặp chính là dị tính vậy.
Thứ hai, Đạo Nhất thực sự yêu Hồng Diệp nhưng lại không dám tiến tới vì sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cô, chứng minh ai cũng muốn những điều tốt đẹp đến với người mình yêu thương.
Thứ ba, Đạo Nhất hơn Hồng Diệp kha khá tuổi, mình không ủng hộ chuyện khoảng cách tuổi tác hai người quá lớn, nhưng hai nhân vật trong trường hợp này có một khoảng cách có thể chấp nhận được và thực sự nhìn họ rất đẹp đôi.
Tình yêu và xúc cảm là những thứ cự kì phức tạp. Và đôi khi rất khó để chúng ta có thể phân biệt được một tình yêu thuần khiết và một tình yêu lãng mạn. Chúng đều có rất nhiều các sắc thái, và điều phân tách chúng chính là mức độ mãnh liệt và thân mật giữa hai người. Nó đặc biệt khó để tìm ra sự dây phân cách giữa hai loại tình cảm này với những người chưa từng có bất cứ một thứ cảm xúc lãng mạn nào cho ai đó trước đây, hoặc với những người không thực sự sẽ thích ai - có thể là trong các phương diện khác nhưng tuyệt nhiên không phải phương diện lãng mạn bởi vì thế giới đặt nhiều áp lực, sức nặng lên một một mối quan hệ lãng mạn hơn là một mối quan hệ thuần khiết. Và theo như thuyết Định chuẩn hoá dị tính, việc phân biệt còn khó hơn. Nó nói rằng, trong xã hội, khi một người con trai thích một người con gái, đó chắc chắn là một tình cảm lãng mạn. Còn khi một người con trai thích một người con trai, đó chắc chắn là thứ tình cảm thuần khiết. Nhưng mà dù gì thì tình yêu nào cũng đáng quý và đáng trân trọng cả nhỉ?
Comentarios