top of page

HIStory3: Make Our Days Count

  • Writer: Quang Huy
    Quang Huy
  • Feb 15, 2020
  • 9 min read

Đầu tiên là tên phim. “Make Our Days Count”, lướt qua thì người xem có vẻ rất vui tươi, tràn ngập không khí của sự hạnh phúc, của đôi lứa bên nhau, nhưng, nghĩ một chút, ta đã lại thấy thứ gì đó sai sai. Tại sao lại phải đếm? Không phải là hạnh phúc sao? Sao lại phải đếm chứ? Ngay từ cái tên đã khiến người xem bối rối nhưng nội dung phim lại khiến chúng ta rất an tâm vào một kết thúc có hậu.


Mình sắp 20 tuổi, mình cần phải chấp nhận sự thật đấy và thực tế là cái chết của một nhân vật hư cấu ảnh hưởng đến mình khá nhiều, điều này thực sự có ẩn giấu một thứ gì đó. Không phải là nếu bạn đang trong lứa tuổi của những nhân vật trong bộ phim này thì bạn không cảm thấy thế... nhưng nó như kiểu... mình không biết mình đã có thứ cảm giác đó trong mình. Sức mạnh, tình yêu, rất nhiều tình cảm và sự thấu hiểu, là những gì mình cảm thấy đối với một nhân vật hư cấu. Mình thực sự đang không biết bản thân đang làm gì. Rất ít khi sau khi xem phim, mình rơi vào trạng thái này. Mình cứ tự đấu tranh với chính mình, biện minh cho kiểu kết thúc đó, cố nghĩ tại sao kiểu kết thúc đó là ổn đối với hoàn cảnh của họ nhưng mình thực sự không thể nghĩ ra một lý do nào hết. Đêm hôm qua mình ngủ mình cũng mơ về những phân cảnh và những thứ đã có thể xảy ra thay vì một cái kết thúc như vậy. Nó chỉ là chẳng có một cái lý do gì cả, không có lý do gì cả, dù mình đã nhìn nó từ các góc độ khác nhau, cái chết ấy cũng chẳng mang ý nghĩa gì hết. Câu chuyện tình yêu của họ rất quý giá và họ đã học tập, đã làm việc rất chăm chỉ vì nó – thế nhưng nó lại đột ngột bị tước đi khỏi họ và khiến người xem cảm thấy ít nhất là buồn tủi mà không có cách nào để giải quyết, câu chuyện đã khiến người xem không mảy may suy nghĩ bất cứ điều gì tồi tệ - mình chỉ bị mắc kẹt ở đây, thậm chí không thể tưởng tượng rằng kiểu kết thúc đó có thể xảy ra. Bộ phim này này có thể dễ dàng có được rất nhiều tiềm năng để trở thành một trong những bộ phim hay nhất trong lịch sử đam mỹ và thay vào đó họ đã giết chết cậu bé mà chúng ta biết và yêu thích vì những đặc điểm nhỏ bé quý giá của cậu ấy. Mình đã thấy Hy Cố đi từ khốn khổ, nhưng với một mục tiêu rất mạnh mẽ và đầy tham vọng, đi đến những vì sao. Hy Cố tự bỏ đói chính mình. Hy Cố vật lộn với cuộc sống và cố gắng cho nó một lí do... để bắt đầu có bạn bè và tìm thấy tình yêu- thứ mà có lẽ cậu đã luôn đấu tranh và tìm kiếm cả cuộc đời mình! Và mình thấy cậu ấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Mình rất trân trọng câu chuyện của cậu ấy và cảm thấy thật hạnh phúc cho cậu ấy và yeah.. Điều đó cũng mang lại rất nhiều hy vọng và hạnh phúc cho chính bản thân mình! Chúng khiến mình có động lực này để xem điều gì sẽ xảy ra tiếp với câu chuyện của cậu ấy, thứ mới bắt đầu nở rộ, muốn cậu ấy có cuộc sống tốt đẹp nhất. Mình thực sự muốn thấy điều đó. Nhưng không. Một lần nữa... ai đó đã đến và phá nát tất cả. Tất cả mọi thứ.

Yep, nụ hôn đầu tiên của Hào Đình và Hy Cố. Thật nhẹ nhàng làm sao mặc dù Hào Đình là một người chủ động và rất hoạt náo, cảnh này lại rất yên tĩnh. Anh hôn và vuốt ve Hy Cố thật nhẹ nhàng. Hy Cố đẩy Hào Đình ra là rất có khả năng, cậu không bị ghim vào tường, cậu không bị giữ tay, chỉ một cái hôn siêu cấp vô địch nhẹ nhàng, nhẹ hơn cả lông hồng ấy. Mình nghĩ đó cũng chính xác là lý do tại sao Hy Cố lại rơi vào tình trạng dễ bị tổn thương nhất thời. Cậu ấy đã bị choáng ngợp khi lần đầu tiên không phải là một cách tồi tệ và ồn ào.



Mình hoàn toàn ngưỡng mộ cảnh giữa Hy Cố và Hào Đình, khi Hy Cố ngồi trên đùi Hào Đình tra cứu nguyện vọng của Hạo Đình, đó là sự thân mật hoàn toàn tự nhiên và bình thường. Trông họ rất thoải mái với nhau, đã rất thân thiết với nhau và có thể dễ dàng chạm vào nhau theo bất kỳ cách nào, dù là thuần khiết hay có “hứng” hoặc thậm chí việc những cái chạm ấy không phải là vấn đề mà chỉ là có thứ gì đó đến rất tự nhiên với họ và nó cảm thấy rất tốt. Nó chỉ khiến mình thấy rất hạnh phúc (thực ra là cả ghen tị nữa nhưng không nhiều). Và phải công nhận là cảnh này rất đẹp. Mình thích ngắm sự thân mật (đặc biệt là sự thân mật cả về cảm xúc và thể xác) giữa các cặp đôi trong phim ảnh mà mình cảm thấy nó tự nhiên và đáng yêu và hai con người này, Hy Cố và Hào Đình đã khiến mình rất phấn khích.

Có một điều khiến mình cả thấy ấm áp là tình bạn của Hào Đình và Tôn Bác Tường. Họ ở cùng nhau từ khi bắt đầu và ở cùng nhau đến cuối phim. Mình rất vui vì bộ phim đã kết thúc với họ, tình bạn này thật đáng trân quý bởi họ luôn có nhau. Mình rất vui vì dù có chuyện gì xảy ra, dù cuộc sống có bị xáo trộn thế nào, dù nó có thực sự khó khăn để tiếp tục, Tôn Bác sẽ luôn ở đó vì Hào Đình. Và đó, tình bạn là một mối liên kết sẽ không bao giờ phá vỡ.


---- Sau đây là những thứ vô cùng buồn ----


Điều khiến mình tiếc nhất là mình cảm thấy Hy Cố không có được cuộc sống mà cậu ấy xứng đáng có được, cuộc sống của cậu ấy có quá nhiều đau khổ và cậu ấy đã phải vật lộn rất nhiều để vượt qua nó. Tất cả những gì cậu muốn làm là vào đại học, sống với Hào Đình và khiến cha mẹ cậu tự hào, nhưng cậu không bao giờ được học đại học. Cuộc sống của cậu dừng lại ở tuổi mười tám, cậu không thể tự mình thực hiện được ước mơ, cậu chưa bao giờ đến Hy Lạp với Hào Đình, và họ chưa bao giờ kết hôn. Cậu ấy đã khiến những ngày bên nhau của mình với Hào Đình tính bằng số ngày, không phải số năm, không phải “mãi mãi”. Cậu ấy đã thực sự sống trọn những ngày ấy, ngập tràn trong hạnh phúc. Nhưng còn hàng ngàn những ngày khác cậu ấy đã mất thì sao? Ngày tốt nghiệp, ngày cưới, ngày họ cùng nhau xây dựng một gia đình. Những ngày đó không còn nữa, đó là những ngày mà cậu sẽ không bao giờ có. Thời gian của cậu dừng lại ở tuổi mười tám. Nhưng điều an ủi mình là cậu ấy có Hào Đình của tuổi mười tám ở bên Hy Cố của tuổi mười tám, cậu ấy sống mãi trong khoảng thời gian đó khi họ ở bên nhau. Cậu không hề cô đơn.

“𝐼 𝑐ℎ𝑎𝑛𝑔𝑒𝑑”... “𝑤𝑒 𝑎𝑙𝑙 ℎ𝑎𝑣𝑒 𝑐ℎ𝑎𝑛𝑔𝑒𝑑”... “𝑏𝑢𝑡 ℎ𝑒 ℎ𝑎𝑠𝑛’𝑡 𝑐ℎ𝑎𝑛𝑔𝑒𝑑. ℎ𝑖𝑠 𝑡𝑖𝑚𝑒 𝑠𝑡𝑜𝑝𝑝𝑒𝑑 𝑤ℎ𝑒𝑛 ℎ𝑒 𝑤𝑎𝑠 𝑒𝑖𝑔ℎ𝑡𝑒𝑒𝑛. 𝑏𝑢𝑡 𝑚𝑖𝑛𝑒 𝑤𝑖𝑙𝑙 𝑘𝑒𝑒𝑝 𝑚𝑜𝑣𝑖𝑛𝑔 𝑜𝑛, 𝑤𝑖𝑡ℎ𝑜𝑢𝑡 𝑏𝑒𝑖𝑛𝑔 𝑎𝑏𝑙𝑒 𝑡𝑜 𝑠𝑡𝑜𝑝. 𝑛𝑜 𝑚𝑎𝑡𝑡𝑒𝑟 ℎ𝑜𝑤 𝑐𝑙𝑜𝑠𝑒 𝐼 𝑤𝑎𝑛𝑡 𝑡𝑜 𝑔𝑒𝑡 𝑡𝑜 ℎ𝑖𝑚. 𝑡ℎ𝑒 𝑟𝑒𝑎𝑙𝑖𝑡𝑦 𝑖𝑠 𝑡ℎ𝑎𝑡 𝑜𝑢𝑟 𝑑𝑖𝑠𝑡𝑎𝑛𝑐𝑒, 𝑔𝑒𝑡’𝑠 𝑏𝑖𝑔𝑔𝑒𝑟 𝑎𝑛𝑑 𝑏𝑖𝑔𝑔𝑒𝑟.”

Hạng Hào Đình đối phó với sự mất mát của mình bằng cách lao đầu vào học hành, nghiên cứu và nghiên cứu chỉ để bản thân không có thời gian suy nghĩ về điều tồi tệ ấy. Gia đình của Hạng Hào Đình đã phải nhìn thấy anh ấy bước vào nhà với đôi mắt trống rỗng và cả thể xác lẫn tinh thần đều sụp đổ, tan vỡ trong vòng tay cha mẹ lần đầu tiên trong đời. Cả bố và mẹ Hạng Hào Đình đều có ước muốn nhìn thấy con trai mình vào một ngôi trường danh tiếng và thành công, nhưng không phải như thế này. Không phải khi nó tự bắt ép bản thân một cách quá đáng giống như một sự trả giá như thế này. Cha Hạng Hào Đình đã thực sự câm lặng, thực sự không thể cất tiếng khi thấy con trai mình đau khổ trong phòng khách tối hôm đó. Một phần của anh ta hối tiếc những lời ông đã nói và có lẽ ông đã ước có thể rút lại những lời ấy. Hạng Hào Đình đã thực hiện ước mơ đến gần các ngôi sao của Hy Cố vì giấc mơ của chính anh đã chết với Vu Hy Cố ngày hôm đó.


Một nhân vật nữa mình rất thích đó là Hạ Đắc, một trong bốn người trong nhóm bạn thân của Hạng Hào Đình (Tôn Bác Tường, hạ Ân, Hạ Đắc và Cao Quần). Vì sao ư? Thứ nhất, cậu ấy là người điềm tĩnh nhất trong nhóm. Mình cũng giống cậu ấy, luôn là người trầm lặng nhất, luôn lắng nghe mọi người nói nhiều hơn là bản thân nói. Thứ hai, mình cảm nhận được, Hạ Đắc cũng thích Hy Cố. Vì trong nhóm ấy, chỉ có Hạ Đắc là học cùng lớp với Hy Cố nên gần như Hạ Đắc là người ở gần và hiểu Hy Cố nhiều hơn tất cả bốn người còn lại. Để ý những lần nhóm đang nói về Hy Cố theo chiều hướng không tốt lắm, cậu đều phản bác và lái sang chủ đề khác. Cả những lần cậu đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi đều hỏi Hy Cố có muốn mua gì không. Hay cả cách cậu nói chuyện với Hy Cố cũng vậy, rất nhẹ nhàng tình cảm. Cậu vẫn luôn cố gắng tìm những khoảng không gian chỉ có cậu và Hy Cố. Hạ Đăc là loại người thầm lặng, thích người ta trong thầm lặng, quan tâm người ta trong thầm lặng, thực sự muốn ở bên cạnh người ta nhưng lại không có ý muốn nói ra. Và y cũng là người dễ chấp nhận sự thật, khi Hào Đình công khai theo đuổi Hy Cố cũng như lúc họ thành một đôi, cậu vẫn luôn đứng sau lo lắng cho tương lai của họ, của Hy Cố và chúc phúc cho họ. Có thể đó là một sự thiệt thòi cho Hạ Đắc nhưng cậu ấy chấp nhận điều đó.

Cuối cùng, tại sao họ CHỈ cho Tôn Bác và Chí Cương một kết thúc có hậu? Giống như, vâng, họ xứng đáng với điều đó, giống như bất kỳ ai khác, nhưng tại sao cặp đôi đó chỉ là fanservice, lại có kết thúc hạnh phúc mãi mãi, nhưng những người chiến đấu để ở bên nhau lại không thể ở bên nhau? Vì, để mình nói với bạn, Hy Cố và Hào Đình đại diện cho... mọi thứ. Họ dạy cho bạn biết tình yêu là gì, bạn phải chiến đấu vì nó như thế nào bởi đó là thứ duy nhất có thể tiêu diệt sự ghét bỏ trên thế giới này. Thật tệ khi làm hại người khác, và bạn cần để ý đến hành động của mình, giống như Hào Đình đã làm hại Hy Cố nhưng anh ấy nhận thấy những gì anh ấy làm là xấu, anh ấy xin lỗi và cố gắng làm những điều tốt đẹp hơn. Làm thế nào bạn không cần phải thay đổi để ai đó yêu bạn, vì bạn đủ tốt, và ở đâu đó, ngoài kia, có một người yêu bạn theo cách của bạn, giống như họ yêu nhau bất kể điều gì. Nhưng Tôn Bác và Chí Cương... họ có gì? Chỉ là một cậu bé cố gắng để có được những gì mình muốn và một người đàn ông trưởng thành cần một người ở bên để không cảm thấy cô đơn, vì vậy anh ta gặp cậu bé này và không nghĩ gì khác, chỉ cần có được cậu ta. Vì vậy, mình xin lỗi nếu mình khiến bạn không hài lòng, nhưng mình không nghĩ đó là một cái kết công bằng khi cặp đôi fanservice có được kết thúc có hậu, dù họ có dễ thương đến thế nào, nhưng những người đã chiến đấu để được ở bên nhau, để có tương lai , lại không thể có nó. Hy Cố không đáng phải chết trong khi cuối cùng, cậu cũng chuẩn bị có một cuộc sống ổn định và một gia đình; và Hào Đình không xứng đáng phải sống cuộc sống không có người mình yêu sau tất cả những gì họ đã trải qua.

Mặc dù họ giết Hy Cố nhưng mình không thể phủ nhận rằng toàn bộ bộ phim này, bao gồm cả tập cuối, đã được viết và quay rất đẹp. HIStory 3: Makes Our Days Count thực sự là một trong những bộ phim đam mỹ yêu thích của mình chỉ vì sự phát triển mà mình thấy trong cả hai nhân vật và mối quan hệ của họ. Các diễn viên đã làm việc rất chăm chỉ và mình thực sự có thể thấy cách mỗi nhân vật trưởng thành trong những năm được khắc họa. Mình thích việc mỗi nhân vật chính đều có một vòng tròn câu chuyện đàng hoàng ngoại trừ việc mình bị đưa vào trạng thái lúng túng tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Cách viết của tập cuối thật sự tuyệt vời, đặc biệt là cảnh Hào Đình và mẹ anh. Nó làm trái tim mình tan nát.


Comments


  • Black Instagram Icon
  • Black Facebook Icon
  • Black YouTube Icon

ĐĂNG KÝ ĐỂ NHẬN CẬP NHẬT MỚI NHÉ!

Thanks for submitting!

bottom of page